☘ Cuộc đời phải sống thế nào mới được xem là đáng giá? ☘
Một người phụ nữ đối với tuổi 30 mà nói, cô ấy có kỳ vọng gì?
Là kết hôn sinh con? Hay là sự nghiệp thành công?
30 tuổi, giống như một đường ranh giới phân biệt rõ ràng.
Ở độ tuổi này, chúng ta cần sự ổn định nhiều hơn, cũng cần được công nhận nhiều hơn.
Thế mà tôi cái người sắp bước vào tuổi 30, lại vẫn chen chúc trong căn phòng thuê trên đường vành đai 3 ở Bắc Ninh.
Tôi không biết tuổi 30 của người khác thế nào, nhưng tôi bây giờ, chẳng ra sao cả.
Tôi ở trong cái thành phố này, trải qua rất nhiều khoảnh khắc suy sụp.
Khi vừa đến Bắc Kinh bị môi giới đen lừa tiền, không những hành lý bị chủ nhà vứt ra ngoài mà ngay cả cái tủ đầu giường cũng làm hỏng, bắt tôi phải trả tiền bồi thường. Nếu không sẽ không lấy được số tiền cọc còn lại.
Tôi luôn nhớ, cái đêm bị đuổi đi ấy, tôi muốn vứt bỏ những hành lý này.
Lập tức bắt xe đến trạm Bắc Kinh mua vé về nhà. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đè xuống cái suy nghĩ này, tìm một nhà trọ gần đó.
Công việc cũng không phải là dáng vẻ ban đầu mà tôi tưởng tượng, dưới tình huống mọi thứ đều chìm trong vũng bùn.
Tôi quyết định đi học tại chức nghiên cứu sinh. Mỗi cuối tuần trời chưa sáng thì đã thức dậy, ngồi xe từ phía Đông thành phố đến phía Nam thành phố, rồi ngồi đường sắt cao tốc đến vùng khác đến lớp. Cuộc sống trôi qua rất mệt mỏi. Có những lúc chợp mắt, tôi thậm chí cảm thấy tim tôi như ngừng đập.
Mà tình yêu từ lúc chia tay với người yêu cũ, thì nó dường như đã trở thành một thứ xa xỉ mà tôi không dám chạm vào. Cũng không phải không gặp được người khiến tôi động lòng mà là những người sống trong căn nhà thuê dường như bất kỳ lời hứa nào nghe có vẻ không có chút sức mạnh nào.
Đây là cuộc sống trước khi tôi 30 tuổi. Tôi nghĩ rất nhiều các bạn trẻ đến Bắc Kinh ít nhiều đều đã từng trải qua. John Lennon đã nói: “Khi chúng ta đang vì cuộc sống bôn ba mệt mỏi, cuộc sống đã cách xa chúng ta.”
Khi bé, tôi luôn nghĩ sau này rốt cuộc phải sống cuộc sống thế nào. Tôi sẽ cùng bạn thân chen chúc trong một cái ổ thì thà thì thầm thảo luận về chuyện sau này tôi muốn làm nhà phát minh, vũ công, họa sĩ. Cũng từng khao khát, sau này phải lấy người thế nào. Tương lai đối với tôi mà nói thật lãng mạn, cũng đầy ắp mong đợi.
Ít nhất không phải hiện tại thế này. Tôi cũng từng nghĩ đến việc thỏa hiệp, muốn về quê tìm một công việc không được bao nhiêu nhưng ít nhất ổn định nhàn nhã. Rồi quen một chàng trai tuổi tác xấp xỉ mình. Cùng anh ta từ từ già đi. Dường như chỉ cần ở quê nhà. Dẫu cho có gặp phải trở ngại nào thì nỗi đau đó cũng không mãnh liệt bằng ở nơi đất khách quê người xa xa nghìn km.
Nhưng nếu thời gian có thể quay ngược lại cho tôi cơ hội lựa chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ không chút do dự lựa chọn đến thành phố lớn sinh sống.
Bởi vì tôi biết cuộc sống không thể hoàn toàn như ý, cuộc sống ở thành phố nhỏ mặc dù ổn định nhưng không có thỏa hiệp khi ta nỗ lực hết mình sau này. Chỉ sẽ có những không cam lòng & nuối tiếc lúc đêm khuya.
Năm ngoái, tôi từng trong lúc rất tuyệt vọng xem một bộ phim tên là ” Ngày mai sẽ tốt đẹp hơn” không nhắm vào diễn viên cũng không nhắm vào đạo diễn, chính là vì cái tên này.
Trong phim nữ chính Tiêu Du cũng giống như ngàn ngàn vạn vạn những nhân vật nhỏ bé chúng ta đang dốc hết sức mình ở Bắc Kinh sau khi trải qua đả kích liên tiếp trong công việc & tình yêu, cô lựa chọn thỏa hiệp, trở về quê hương. Ban đầu cho rằng sẽ tìm lại được trọng tâm cuộc sống. Lại phát hiện quê hương sớm đã không còn bất cứ cảm giác “thuộc về” nào nữa.
Trong phim có một câu nói: “Tôi 27 tuổi, tôi không biết lái xe, cũng chưa từng ra nước ngoài, tôi vẫn dùng loại son 9 tệ 9.”
Rất nhiều người xem xong phim nói rằng: Điều đáng sợ nhất là cô ấy là diễn. Nhưng đối với chúng ta là thật.
Có lẽ nhiều người đều trong những ngày tháng đen tối từng hỏi bản thân mình còn có thể kiên trì được bao lâu, cũng từng có vô số khoảnh khắc và lý do muốn buông bỏ. Bởi vì chúng ta không còn trẻ nữa, những chính vì không còn trẻ, cho nên mới càng trân trọng những trải nghiệm đau đớn, buồn bã, không cam lòng của hiện tại.
Phụ nữ 30 tuổi rốt cuộc nên sống thế nào?
Là thành gia lập nghiệp? Hay kết hôn sinh con? Có lẽ trong mắt mỗi người đều sẽ có một câu trả lời thuộc về bản thân mình. Nhưng dù cho câu trả lời của người khác có “chính xác” bao nhiêu, tôi vẫn sẽ khẳng định bản thân, khẳng định lựa chọn của riêng mình. Dù cho bản thân còn trẻ hay không, dù cho bản thân vẫn đang thuê nhà hay không, đều phải tiếp tục kiên trì. Sau đó dùng kết quả để xóa bỏ mọi thành kiến. Trên thế giới này không có gì là tuyệt đối chính xác cả. Tất cả mọi thứ, chỉ cần bạn cảm thấy xứng đáng thì nó đã có ý nghĩa.