Nắng mưa cuộc đời: Những ngăn cách vô hình
Khi những cơn gió heo may lùa về, mang theo cái se lạnh khô khan của vùng Bắc Bộ, thì miền Trung lại đối diện với những trận mưa bão và lũ lụt triền miên. Những ngày tôi đi trên con phố nắng vàng rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua, lòng chợt nghĩ về quê nhà – nơi những cơn mưa và cái rét đang đồng hành xuyên suốt ngày đêm.
Đất nước mình tuy nhỏ, nhưng kéo dài qua nhiều vĩ độ. Chỗ này rét mướt, nơi kia lại nắng nóng như đổ lửa. Cùng trong một thời khắc, tôi thấy bạn mình ở một nơi thảnh thơi ngồi cà phê với chiếc áo phông đơn giản, chỉ cần lướt thêm vài hình đã thấy bạn khác co ro trong áo dạ và mũ len giữa con phố lạnh lẽo vắng người. Những hình ảnh đó khiến tôi bỗng thấy mọi thứ dường như xa cách quá.
Phải chăng, những ngăn cách về địa hình, sông núi, đã khiến con người dễ bất đồng, dễ xa nhau?
Phải chăng, chính những khác biệt về thời tiết, về khí hậu đã khiến ta luôn nhắc nhở nhau hãy biết thương, biết hiểu, và yêu lấy nhau? Ngày trước, khi thông tin còn chưa phát triển, có những người chồng từ chiến khu trở về Thủ đô mới hay tin vợ đã mất nhiều năm trước trong một trận càn ngay Hà Tây. Địa lý đã cắt đứt tin tức giữa con người, và thời tiết, khí hậu đôi khi khiến chúng ta khó cảm thông, thấu hiểu cuộc sống của nhau. Một lời khen “Ở đây mát quá!” có thể làm người bạn phương xa thấy chạnh lòng. Một câu “Nơi này ấm áp thật!” cũng dễ khiến người bạn cũ giữa giá rét phải bất giác buồn tủi.

Người ta nói rằng, từ khi có mạng xã hội, con người dễ “văng mạng” hơn. Mỗi sáng mở mạng xã hội ra, đâu đâu cũng thấy những lời chửi bới, chỉ trích. Nhưng cũng như con người phải đi qua sự ngu muội để đến với văn minh, tôi thấy chính mạng xã hội lại khiến bản thân và bạn bè trở nên cẩn trọng hơn trong lời nói, chữ viết. Giữa không gian vô hạn của thế giới ảo, không dễ gì để nói năng bừa bãi. Một bức ảnh chụp tiệc tùng xa hoa có thể vô tình làm tổn thương nhiều người đang gặp khó khăn. Một tấm hình “tự sướng” bên bãi biển xinh đẹp có thể gây nên cảm giác thiếu thốn, mất mát cho những gia đình có hoàn cảnh khó khăn hơn. Đâu chỉ là chuyện nắng mưa, thời tiết cách biệt, mà chính những đám mây trong tâm hồn, những ánh nắng của lòng người, đôi khi biến chúng ta thành kẻ vô tâm, không nhận ra sự khác biệt giữa bản thân và thế giới xung quanh.
Ta hiểu rằng quê hương nơi ta và bè bạn sinh ra nằm trên nhiều vĩ độ, trải qua những vùng khí hậu khác nhau, nhưng chúng ta vẫn sống và thở trong thế giới riêng của mình. Đôi khi, nhìn lại những bức ảnh lung linh với ánh đèn vàng và ly rượu vang trước mặt, tôi chợt thấy mình thật lạc lõng, nhất là khi cách đó vài trăm cây số, bạn bè đang vất vả lội trong dòng nước lũ để tìm đường về nhà.
Khi chúng ta lớn lên, chúng ta học được nhiều hơn về thế giới này, về vũ trụ bao la. Sự trưởng thành không chỉ là hiểu biết thêm mà còn là nhận ra rằng, ngoài bản thân mình, còn có những người khác, có nắng có mưa, có ấm có lạnh, có giàu có, và có cả cơ hàn.