Khi bạn dám vứt bỏ – Lớn lên sẽ khác (Hai Mươi)
Trưởng thành là lúc bạn nhận ra rằng bạn đã sống đủ một quãng đời để tự tìm cách thấu hiểu chính mình, làm hài lòng bản thân, yêu thương bản thân và không vội vàng trong bất cứ mối quan hệ hoặc sự việc nào diễn ra xung quanh bạn.
Trưởng thành là thời điểm bạn hiểu rõ thế nào là trách nhiệm và sự gánh vác. Đó cũng chính là điều cần thiết để không làm khó mình, khó người hoặc sống với nhau trong những dằn vặt, thúc ép đầy khiên cưỡng.
Trưởng thành cũng là lúc bạn yêu buổi hoàng hôn hơn là bình minh vì đó là lúc được trở về nhà. Là lúc bạn muốn ngồi ở ban công với một tách cà phê ấm hơn là rong ruổi trong những quán ven đường tà tà tối muộn. Bạn sẽ thích được vào bếp nấu một món gì đơn giản cho bữa tối cuối ngày rồi nhâm nhi thưởng thức chứ không còn quen với những món ăn nhanh trong một hàng quán rất vội. Đó là thời điểm đứng trước một lựa chọn, thay vì lấy điện thoại trên bàn, bạn sẽ dành nhiều thời gian hơn để chọn cho mình một cuốn sách trên giá. Đó mới thực sự là lúc chúng ta làm chủ cuộc sống và được hưởng cảm giác của bình yên.
Trưởng thành, đôi khi cũng chỉ đơn giản như việc bạn chẳng buồn cau có mỗi khi dừng đèn đỏ. Cũng không đến mức căng thẳng chỉ vì cô lao công dọn dẹp vệ sinh còn chưa thực sự sạch sẽ. Mà thay vào đó sẽ cảm thông nhiều hơn với những khó khăn, mệt mỏi của họ để điều chỉnh hành vi của bản thân mình trong việc giữ vệ sinh chung. Đó là lúc bạn quan tâm nhiều hơn đến nguyên nhân thay vì kết quả. Bạn sẽ để ý nhiều hơn đến thứ ẩn giấu đằng sau mà vẻ ngoài hào nhoáng thường đánh lừa được cảm xúc và thái độ của chúng ta.

Đó cũng là lúc bạn thay đổi thói quen khi suy nghĩ về những điều đã qua. Rồi xác định được cho bản thân rằng thứ sau cùng của những điều đã trở thành quá khứ, chính là một dấu chấm. Không hơn, không kém. Là khi những thổn thức của “ngày hôm qua” gọi bạn, thì thay vì một cái ngoái đầu rồi ngả nghiêng như khi còn bồng bột, bạn sẽ mỉm cười và đáp: “Chúng ta có quyền hỏi về hạnh phúc hiện tại của nhau, phải không?”
Tôi không chắc về thứ định nghĩa được gọi là an yên của những người trưởng thành. Nhưng tôi tin trưởng thành là một khái niệm gì đó đem đến cho chúng ta sự thức tỉnh về kiếp người hữu hạn. Để hài lòng nhiều hơn và chấp nhận nhiều hơn với những điều mà suốt phần đời trước đó chúng ta đã hơn một lần chối từ hoặc cau mày khó chịu.
Như việc năm đó tôi hai mươi tuổi và chào đón đứa cháu ruột của mình, tôi nghĩ nó thật rắc rối. Năm đó tôi hai mươi hai tuổi, và cũng là đón sinh nhật lần thứ hai, tôi nghĩ rằng nó thật đáng yêu. Năm đó tôi hai mươi tư, và nhìn cậu bé ngày nào giờ đã đeo một chiếc ba lô thật đẹp để đi học, tôi nghĩ rằng nó là sự nối tiếp cho các cuộc đời mãi về sau của chính gia đình mình. Trong quãng thời gian cậu bé lớn khôn, cũng là quãng thời gian giúp tôi trở nên cứng cáp và loại bỏ trong đầu những suy nghĩ vụn vặt. Những suy nghĩ đó vốn dĩ không đi đến đâu, và cũng không dành cho một người biết cách chịu trách nhiệm trước những gì xảy ra trong chính cuộc đời họ, đến được đó, gọi là trưởng thành.
Vậy đấy, trưởng thành chính là thức tỉnh, là khi bạn dám vứt bỏ điều gì đó. Hoặc cũng là khi bạn bị vứt bỏ bởi những thứ bạn đã không còn thuộc về.